Khi Xuân chuẩn bị ra đi thì Hạ đến. Hạ mang đến cho Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:
- Xuân ơi, hãy tin anh, anh yêu em, hãy ở lại với anh. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Xuân không yêu Hạ. Và cô ra đi. Hạ buồn lắm. Hạ ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
Sau một thời gian, Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Thu rất yêu Hạ. Cô không muốn Hạ phải buồn.
- Hạ ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Nhưng với Hạ, Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
Một thời gian sau, Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến - anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Thu.
- Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở lại bên tôi.
- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Và Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Đông thấy con như vậy, bà buồn lắm và nói :
- Tại sao con không yêu Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
- Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi. Và họ ra đi.
Chỉ còn lại mình Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi, bất chợt Xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hy vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế? Và có bao nhiêu người như Xuân, nhận ra con đường phía trước...?